“Có lần, cha Toại đi đâu về và xin được một thùng đồ cũ của trẻ em đem phân phát cho mọi người. Biết Tâm thích một cái áo thun trong số đó, trong lúc phân phát, cha đã vờ hỏi: ‘Cha cho con cái áo này, ngược lại, con cho cha cái áo vest của con được không?’. Em cười lắc đầu: ‘Mất thứ gì cũng được chứ con hông bao giờ chịu đổi cái áo mẹ cho đâu!’.”

Cậu bé có cái áo đẹp duy nhất trong Mái ấm là Tâm. Tâm năm đó chừng 6–7 tuổi. Em đến với Mái ấm trong hoàn cảnh đặc biệt. 

Mẹ em trước kia “hành nghề” ở biên giới Campuchia. Nghe đâu trước khi mất, mẹ đã trao em cho một người lái xe ôm quen thuộc và ông đưa em về làm con trong một gia đình vùng biên giới. Em lớn lên trong sự đùm bọc và tình yêu thương của cha mẹ nuôi cho đến một ngày em bị tai nạn gãy chân phải mổ. 

Đó cũng là giây phút gia đình biết được Tâm đã mắc bệnh từ mẹ ruột của mình từ khi mới được sanh ra. 

Hoang mang không biết thế nào, vì nơi đây là vùng quê hẻo lánh, không có điều kiện gì để chăm sóc một đứa bé bị HIV. 

Cuối cùng, gia đình được một người thân giới thiệu lên thành phố và đưa em vào Mái ấm. 

Ngày vào, cậu bé mang theo một chiếc giỏ nhỏ, trong đó chỉ có vài bộ đồ. Cha mẹ nói với em rằng cho em lên Sài Gòn để đi học. Vì thế, chỉ có thể sắm cho em được một cái áo vest đẹp để dành mai mốt đi học mà mặc. 

Tâm không hề biết mình đã mắc bệnh hiểm nghèo. Cậu bé quý cái áo đó lắm, lúc nào cũng để ý cái giỏ bên cạnh mình, lâu lâu hay lôi cái áo trong giỏ ra để ngắm nghía và hay khoe với mọi người về cái áo đẹp của mình. 

Tâm được mọi người trong mái ấm yêu thương vì hiền hòa và chân thật. Có lần, cha Toại đi đâu về và xin được một thùng đồ cũ của trẻ em đem phân phát cho mọi người. Biết Tâm thích một cái áo thun trong số đó, trong lúc phân phát, cha đã vờ hỏi: “Cha cho con cái áo này, ngược lại, con cho cha cái áo vest của con được không?”. Em cười lắc đầu: “Mất thứ gì cũng được chứ con hông bao giờ chịu đổi cái áo mẹ cho đâu!”.

Rồi điều gì đến cũng đến. Tưởng chừng như Tâm đã có thể khoẻ lại khi được uống thuốc như bao đứa trẻ khác, nhưng không… Da mặt em từ từ bị bong ra như bị phỏng, má em sưng lên, máu rướm ra làm cho em vừa ngứa, vừa đau, vừa rát. Cha và các sơ phải băng một miếng gạc để che lại vết lở trên mặt, nhưng vết lở càng ngày càng loang to, do em hay đưa tay lên gãi. 

Lúc em trở nặng, cha vừa ngồi một bên giữ tay em để khỏi gãi, vừa nhờ người cầm quạt quạt lên mặt cho em bớt rát. Bác sĩ chịu thua không biết phải làm gì với căn bệnh kì lạ của em. 

Ngày trước khi em vào viện lần cuối cùng, mái ấm được mời đi ăn đám cưới của một cô nhân viên trong nhà. Tất cả các trẻ đều háo hức, vì đó là lần đầu tiên chúng nó được đi ăn cưới, được nhìn thấy cô dâu chú rể, đứa nào cũng muốn diện cho mình một bộ đồ đẹp nhất. Có một bé trai trong mái ấm lẽo đẽo sau lưng cha Toại để than: “Cha ơi, con không có áo mới!”. 

Thời đó, cha chỉ mới xin được quần áo sơ sinh cũ, chưa có ai cho đồ cho trẻ 5-6 tuổi. Cha nói: “Thôi con mặc đại bộ này đi, mai mốt có đồ mới, cha lấy cho con”. Rồi sau đó cả nhà kéo nhau đi. 

Tâm phải ở nhà vì mặt em bị nặng, không thể ra đường được. Đến tiệc cưới, mọi người giật mình vì thấy cậu bé đến xin đồ lúc sáng đang mặc chiếc áo vest thật đẹp và nhìn rất quen. 

Cha liền hỏi: “Ủa, sao con nói không có áo? Cái áo con đang mặc này từ đâu?”. Em trả lời: “Dạ anh Tâm cho con đó cha. Anh Tâm nghe nói con không có áo mặc nên lấy cái này đưa cho con”.

Bé Tâm đã cho đi cái áo đẹp nhất, quý nhất của mình để bạn có áo mặc trong dịp trọng đại. Cái áo mà em không bao giờ muốn rời xa, vì là món quà ba mẹ tặng cho em. 

Mấy ngày sau đó, Tâm nhập viện, và về với Chúa. Đêm đó, lần đầu tiên, mọi người nhìn thấy các y bác sĩ trong bệnh viện rớt nước mắt trước sự ra đi của một em bé như Tâm.