Những điều nhỏ bé đôi khi lại dạy cho chúng ta những bài học thật lớn lao. Như trong câu chuyện dưới đây, trích từ sách “Chiếc chiếu sau bụi hoa quỳnh”, chỉ bằng một quả thông mà chúng ta nhận ra được bài học ý nghĩa về sự sống.
Mời mọi người cùng đọc truyện ngắn dưới đây có tên “Quả thông trên ngôi mộ đá”.
—
Một lần, cha Huy dẫn các bé về Đà Lạt chơi.
Mấy cha con lang thang trên đồi thông, bọn trẻ vui đùa và thi xem ai lượm được trái thông to nhất. Một bé chạy đến hỏi tại sao trái thông lại đẹp vậy mà bên trong nó không có gì để ăn được vậy cha?
Tự nhiên bị hỏi khó, cha phải suy nghĩ một lát mới trả lời đại khái:
– Trái thông không phải để ăn con à!
– Vậy nó đâu có tác dụng gì hả cha?
– Con nhìn xem! Bên trong cánh của trái thông, có chứa hạt đó! Khi trái thông già đi, rơi xuống, lăn thật xa, mang theo những hạt thông trong nó. Tà từ những hạt thông ấy, mọc lên những cây thông mới. Con thấy rừng thông đó! Nó bảo vệ núi không bị sạt lở. Nhiều ngôi nhà bằng gỗ cũng được dựng nên bằng gỗ cây thông. Trái thông không phải để ăn, nhưng nó được sinh ra để khô héo đi và mang những hạt giống đến trồng vào chỗ mới… Vòng đời của trái thông cũng giống như con người chúng ta, như cha mẹ mình mỗi ngày một già yếu đi vì phải lao nhọc lo cho mình khôn lớn. Và sau này, đến phiên mỗi người chúng ta cũng vậy đó con!
Nghe đến đó, đứa bé nắm chặt lấy tay cha…
“Cha ơi! Ba mẹ con chết hết rồi.”
Cha chột dạ. Chết! Cha quên rằng bé không còn cha mẹ nữa… Cha ôm đứa bé vào lòng.
“Con cũng còn cha nè! Các sơ, các cô trong Mái ấm nữa… Mọi người cũng ráng hết sức để nuôi cho con khôn lớn.”
Đứa bé ngước nhìn cha, mỉm cười, rồi chạy đi lượm một trái thông thật to dúi vào tay cha và nói khẽ: “Cha đừng bỏ con nghen cha!”
Rồi cha lại đi xa, với cảm giác thật áy náy. Không lâu sau, cha nghe tin một chị trong Mái ấm qua đời. Người đầu tiên báo tin cho cha không ai khác chính là cô bé ấy với một mẩu tin nhỏ: “Cha ơi! Cô K.A chết rồi! Cha có về được không?” Cha tiếc nuối trả lời: “Cha không về được con ơi! Cha đang học.”
Mấy hôm sau, cha lại nhận được tin nhắn: “Cha ơi! Con thấy cha đăng trên Facebook của cha trái thông cha lượm được. Mai mốt cha về, cha mang cho con một trái thông giống vậy nhe cha!”
– Được con! Để con làm gì?
– Con muốn đem lên Mái ấm để bên cạnh hũ cốt của cô K.A! Con muốn cám ơn cô đã nuôi hai em bé…
Mắt cha cay xè, nhớ lại câu chuyện đứa bé tâm sự với cha năm nào. Không ngờ cô bé không quên ý nghĩa của trái thông mà cha tự vẽ ra!
Đứa bé đã nhìn thấy được công lao của người phụ nữ yếu ốm ấy khi nuôI nấng hai em bé sơ sinh không còn cha mẹ. Bé đã hiểu được thế nào là sống cho nhau và vì nhau.
Cũng không sai chút nào khi thấy rằng mỗi người chúng ta được sinh ra là để đem lại sự sống cho ai đó. Cuộc đời chúng ta chỉ có ý nghĩa thật sự khi mình có thể làm cho ai đó được sống. Có khi là cha mẹ cho con sự sống, rồi đến khi con phụng dưỡng cha mẹ, và rồi những người yêu nhau mang lại cuộc sống cho nhau. Các tu sĩ thì cố gắng tìm lấy sự sống cho người nghèo, người cô thân yếu thế, bị loại ra khỏi xã hội…
Thiên chức và ơn gọi của chúng ta là làm nên sự sống và mang lại sự sống bằng chính sự sống của mình, bởi vì chúng ta được tạo dựng bởi Thiên Chúa và giống hình ảnh Thiên Chúa.
Mùa hè ấy, cha muốn trở về. Cùng với trái thông trong giỏ xách. Nhưng cơ hội để bé đặt quả thông bên cạnh di ảnh của chị K.A đã không còn. Vì chính cô bé cũng đã ra đi…
Cha đành thất hẹn, và hứa với lòng, lần tới trở về sẽ mang hai quả thông đặt lên ngôi mộ đá.
Tác giả: linh mục Phương Đình Toại
Trích từ sách “Chiếc chiếu sau bụi hoa quỳnh”.