Một ngày của 15 năm trước, có hai ông bà già dắt theo cô cháu gái đến trước cửa mái ấm Mai Tâm. Cô bé đã 13 tuổi nhưng chỉ nặng vỏn vẹn 18kg, sinh mệnh lay lắt như ngọn đèn trước gió. Nhìn ông bà khuất bóng, em vẫn nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc dạo chơi.
Cô bé ấy bây giờ đã trở thành cô điều dưỡng xinh đẹp với nụ cười tỏa nắng. Nhớ về ngày hôm ấy, N. xem đó là bước ngoặt cuộc đời mình.
Ba mẹ N. mất sớm. Từ họ, em “thừa hưởng” một căn bệnh thời điểm đó ai nghe đến cũng rùng mình xa lánh. Duy có ông bà ngoại là không như vậy. Em lớn lên trong vòng tay của những người thân yêu duy nhất. Ấy vậy mà sau một lần thập tử nhất sinh, ngày em xuất viện, ông bà đành lòng đưa em đến Mai Tâm rồi để em lại đó.
N. (áo trắng) chơi đùa cùng các em nhỏ ở mái ấm
Suy nghĩ mình bị bỏ rơi cùng những tổn thương và thù hận bắt đầu len lỏi trong suy nghĩ của một đứa trẻ. 3 tháng sau, khi ông mất, em mới hiểu được ông bà có nỗi khổ tâm riêng. Họ ngày càng già yếu, còn bệnh tình của em ngày một trầm trọng hơn. Em không bị bỏ rơi, em đến mái ấm để được chữa bệnh, được đi học và có một tương lai tốt đẹp – điều mà hai kẻ gần đất xa trời muốn lắm mà không thể mang đến cho đứa cháu mồ côi.
Năm đầu tiên ở Mai Tâm, N. được chăm sóc đặc biệt. Cứ vài ba tháng em phải nhập viện một lần. Những hy vọng cứ loé lên rồi vụt tắt. Các cha, các thầy và tình nguyện viên luôn túc trực bên cạnh động viên, chăm sóc và dành cho em những điều kiện tốt nhất, dù mái ấm lúc đó còn nhiều khó khăn. Nhìn thấy sự yêu thương và cố gắng của mọi người vì mình, N. biết mình không thể từ bỏ cuộc sống.
Không chỉ khỏe mạnh và có thể tiếp tục được đến trường như bạn bè đồng trang lứa, quãng thời gian đó còn nuôi dưỡng nơi tâm hồn N. những mầm thiện đầu tiên. Từ một cô bé ương bướng với cái tôi cao ngất, em dần học được cách cảm thông và hòa đồng với anh chị em trong mái ấm. Vốn sợ bẩn nhưng khi nhìn thấy các cha không nề hà chăm sóc cho những bệnh nhân nặng, em cũng không ngần ngại hy sinh vì việc chung.
Lớn lên, N. thích được chăm sóc các em nhỏ ở mái ấm như cách mình đã được chăm sóc ngày còn bé. Em trở thành bạn nhỏ đầu tiên ở mái ấm bước chân vào đại học, lựa chọn trở thành một điều dưỡng theo định hướng của các cha và cũng là niềm yêu thích của bản thân.
N. trong lễ tốt nghiệp tại ĐH Hồng Bàng
Nhiều năm sống ở mái ấm, N. nhận được ân tình của nhiều người, cả những người biết mặt lẫn những ân nhân giấu tên. Để lại ấn tượng sâu sắc nhất với em là cô Thuỷ. Mỗi năm cô Thuỷ đều từ nước ngoài về ghé thăm mái ấm 1-2 lần, mỗi lần cô đều mang đến rất nhiều quần áo, thuốc men cho các em nhỏ. Cô còn dẫn mọi người đi ăn phở, tận tình hỏi mọi người có mong muốn gì hay không. N. biết ơn sự ghé thăm của các ân nhân đã cho em niềm phấn khích của một đứa trẻ nhận được quà, có một cuộc sống đủ đầy, được đi học, được lớn khôn.
Đã mang ơn nhiều như vậy, N. cũng mong muốn làm gì đó cho các em có hoàn cảnh giống mình. Ra trường N. quay trở về làm việc tại Mai Tâm. Những đêm thức trắng chăm những em bé sơ sinh, mỗi ngày kiên nhẫn chạy theo từng bạn nhỏ để nhắc nhở các em uống thuốc đúng giờ, N. thấy lại hình ảnh cô bé sợ uống thuốc ngày xưa, thấy thương hơn công ơn dưỡng dục cao vời vợi ấy.
Chăm sóc các em nhỏ ở Mai Tâm là cách để N. trả ơn những người đã mang đến cho em một tương lai tốt đẹp
Sau 2 năm, muốn thử thách bản thân nhiều hơn, N. bước ra khỏi mái ấm để xây dựng cuộc sống tự lập. Những ngày đầu tiên mọi thứ đều lạ lẫm, khó khăn bủa vây em. Những kỹ năng đã được học ở mái ấm trở thành hành trang quý giá để N. vượt qua những rào cản của xã hội, ổn định cuộc sống và trở thành cô gái được mọi người yêu quý.
Bây giờ, N. vẫn thường xuyên giữ liên lạc với những người bạn đã lớn lên cùng mình. Từ những chắt chiu, yêu thương của mái ấm và các ân nhân, mọi người đều đã trưởng thành và có những hướng đi riêng. Đã 3 tháng kể từ ngày dịch bệnh bùng phát N. không thể ghé qua Mai Tâm. Cô gái mong sao dịch bệnh sớm qua đi để được về thăm nhà, được thấy các em lớn lên từng ngày và nụ cười hiền của những người em xem là cha mẹ thứ hai.