“Hai bên gia đình vẫn muốn đón em về mà phải không?”
Vẫn đang trò chuyện bình thường, nhưng K.A. (18 tuổi) chợt im lặng hồi lâu trước câu hỏi này. Em nhìn lên hơi xa xăm, rồi mới quay qua trả lời: “Dạ”. Có nhiều cảm xúc lẫn lộn trong lời em đáp lẫn ánh mắt em, những kỷ niệm đáng lẽ phải vui mới đúng khi em được về thăm quê mùa Tết. Nhưng tiếc là…
Cứ đến Tết là các em nhỏ ở mái ấm sẽ được về quê thăm người thân, gia đình của mình. Những em không còn gia đình nữa sẽ theo các cha về nhà, để các em cũng được cảm nhận không khí họp mặt, sum vầy của mùa Tết.
K.A. may mắn hơn một số bạn ở mái ấm vì, tuy mẹ mất sớm, em vẫn còn họ hàng hai bên nội, ngoại đón em về ăn Tết mỗi năm. Thế nhưng, những chuyến về thăm quê đáng lẽ phải vui lại ít khi được trọn vẹn như ý.
“Hai bên nội ngoại nhà em không hòa thuận từ lâu rồi, từ lúc ba mẹ em mới cưới”, K.A. kể. “Hai bên nhà hay nói xấu nhau với em, để em tin theo, nhưng mà em không nghe bên nào hết”. Sự hục hặc giữa hai bên gia đình khiến những lần về quê của em lúc nào cũng không mấy vui. Làm người ở giữa, K.A. cứ phải nghe những điều không hay về gia đình nội ngoại, mà buồn hơn nữa, là em phải nghe chúng từ chính những người họ hàng của hai bên nhà.
“Em buồn lắm. Ngày nào em cũng nghĩ, nhưng mà, em nghĩ hoài không ra tại sao mọi người lại phải ghét nhau như vậy”, K.A. chia sẻ nhưng với gương mặt không cảm xúc, sự chai sần thường thấy ở người đã quen chịu nhiều muộn phiền. Nét mặt đó đâu nên xuất hiện ở cô gái chỉ mới 18 và còn cả một tương lai ở phía trước?
Thế nhưng, trong lần về quê ăn Tết năm nay, K.A. cũng đã có một kỷ niệm đặc biệt cho riêng mình: đó là lần đầu tiên sau 7 năm, em đã trở về với ngôi nhà của ba mẹ mình.
K.A. kể, sau khi mẹ mất, em hay ngủ gặp ác mộng trong nhà. Năm đó K.A. mới 11 tuổi, và với tâm lý non nớt của một đứa trẻ, từ đó em ít dám vào nhà dù đó là nơi mình được sinh ra và lớn lên. “Sau khi mẹ mất, em cũng xuống mái ấm ở luôn, nên từ đó em không có về nhà nữa”, K.A. chia sẻ.
Nhưng Tết năm nay, K.A. đã quyết định đến thăm tổ ấm đầu tiên đó. Ngôi nhà nhiều năm trời ít được chăm sóc đã xuống cấp nhiều, bụi bẩn, rác và mạng nhện khắp nơi. K.A. tự tay dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà thơ bé của mình. Em còn lau dọn lại cả bàn thờ dù trước đây chưa bao giờ làm việc đó. Muốn bàn thờ của gia đình mình cũng tươm tất như bao nơi, K.A. tự đi tìm và bỏ tiền mua một chiếc lư hương mới thay cho chiếc cũ đã bị vỡ. Sau 7 năm xa cách, 7 năm ngôi nhà im lìm dưới lớp bụi âm u, cuối cùng cũng đã có người con quay về và thổi sức sống vào trong nó. Và như vậy, mùa Tết năm nay chợt đặc biệt hơn một chút, vì K.A. đã kịp có một niềm vui be bé là được kết nối lại với ngôi nhà thơ ấu của mình.
Giờ K.A. đã quay về mái ấm để tiếp tục việc học hành của mình tại TP.HCM. Mỗi sáng em dậy sớm giúp đỡ các cô, các mẹ làm bếp. Đến gần trưa, em tranh thủ ăn rồi tắm rửa để kịp đi học đầu giờ chiều. Những câu chuyện không vui ngày Tết, em để chúng nguôi ngoai dần trong lịch trình đi học, đi phụ giúp mái ấm bận rộn của mình. Riêng kỷ niệm về dọn dẹp ngôi nhà ấu thơ, em vẫn mang theo để thấy mình luôn có một sự kết nối với gia đình ngày xưa của em.