Hoàng hôn rực rỡ hắt bóng nhà thờ Fatima ở phía xa. Con hẻm trước nhà chiều nay không ồn ã. H.Y. ẵm em nhỏ đứng bên cửa sổ phòng sinh hoạt chung nhìn xuống, bé đã chịu ngủ sau một hồi mọi người thay nhau dỗ. Ngày đầu tiên chập chững tập làm mẹ khép lại bằng một khoảnh khắc yên bình. Ngắm em bé ngủ êm ru, Y. thấy mọi vất vả vừa trải trong ngày đều xứng đáng cả.
H.Y. cùng em bé mình mới nhận nuôi
“Nhưng mà ba mẹ thiêng liêng lắm, nên em chỉ kêu em là chị thôi”.
H.Y. (20 tuổi) nói hồn nhiên không chút tính toán. Một buổi tối thứ Sáu, Y. nghe cha gọi khi đang ăn cơm. Xuống nhà, Y. thấy cha Toại vừa đón về thêm một em bé còn nhỏ xíu. Biết cha vẫn thường hay ghẹo các em nữ có muốn nhận nuôi các bé mới không, nhưng lần này Y. thấy trong mình có điều gì đánh động khác thường khi ngắm em bé kháu khỉnh cha bế trên tay. Thế là chỉ cần cha vừa quay sang hỏi, Y. đã gật đầu đồng ý ngay. Em trở thành người đầu tiên ở mái ấm nhận nuôi một em bé khi chỉ mới 20 tuổi.
“Tại sao em quyết định nhận nuôi bé?”
“Thì tại…em chỉ muốn giúp cha thôi. Cha thương tụi em nhiều lắm, nên giờ em cũng muốn giúp cha lại”
H.Y. đến Mái ấm Mai Tâm năm 12 tuổi, em được cha Toại nhận vào và chăm sóc như một người thân. “Em hâm mộ cha lắm”, H.Y. mắt sáng lên khi được hỏi về cha. “Người ta nói là cha mẹ ruột sẽ thương con cái vô điều kiện. Các cha ở đây đâu phải ba mẹ ruột mình đâu, mà thương em nhiều lắm”. Đi học thì được cha đưa rước, xin đi chơi thì luôn được cha dành cho ít tiền tiêu xài. Ở nhà lúc nào cũng có cha chăm sóc, có mặt cho mình tâm tình, hỏi han. Thấy cha cho mình nhiều, mà bản thân chưa phụ giúp gì được cho cha, Y. nói đó cũng là lý do em muốn nhận nuôi em bé. 20 tuổi rồi, Y. thấy cũng đã đến lúc mình san sẻ một phần trách nhiệm với nơi đã nuôi dưỡng mình gần 10 năm qua.
Nhưng chăm sóc em bé thì đâu phải chuyện dễ, nhất là khi Y. vẫn còn đang đi học. “Buổi tối đầu tiên ở với em bé, bé khóc quá trời, mà em thì đang phải kiểm tra. Lúc đó một tay em ẵm bé, một tay còn lại cầm điện thoại để làm bài trắc nghiệm”, Y. kể lại và cười nhưng cố gắng giữ giọng nhỏ nhẹ, lúc này em bé trên tay đã ngủ ngon, là công sức dỗ mãi một hồi của Y. và mọi người.
Y. kể em cũng chưa biết hết về cách chăm con. Em thường hay nhờ các cô, các mẹ, các soeur đã ở đây lâu chỉ lại cho mình: nào là cho bé nằm phải như thế nào, phải đặt cổ bé nằm ra sao, lúc ẵm thì giữ bé ở tư thế gì, cách cho em bú sữa… “Em cứ làm rồi học thôi, nếu mà có gì không biết thì em nhờ mọi người chỉ cho em”, Y. nói mạnh dạn khi được hỏi em có lo lắng những thử thách sắp tới khi đã nhận nuôi bé không. “Chỉ cần muốn thì mình sẽ tìm mọi cách để làm được”. Có ai nghĩ rằng một người trẻ ở tuổi 20 lại có thể bản lĩnh đón nhận một trọng trách to lớn như vậy.
Tuy xuất phát từ ý nguyện giúp đỡ cho cha Toại nhưng chăm sóc cho em bé cũng là dịp H.Y. được tập làm mẹ. Y. tuy biết rõ điều này, nhưng em không dám khoác lên mình chức danh đó. “Ba mẹ thì thiêng liêng lắm. Em chỉ kêu em với bé là chị em thôi”. Y. nói rồi ngừng lại một lát để ngắm em bé trên tay, ánh mắt trìu mến hơn thường so với những bạn bè tuổi 20 khác. Những gì em đã trải qua, những tình cảm em được nhận từ mái ấm đã nhào nặn lên trong em những suy nghĩ đầy trưởng thành, chín chắn và, bao dung. “Em là chị ở mái ấm này, đứa nhỏ nào ở đây em cũng thương như em mình hết!”.
H.Y. vừa nói xong thì em bé trên tay khẽ cựa mình. Y. nói chắc là bé sắp dậy đòi bú, rồi em ẵm bé về phòng để chuẩn bị pha sữa. Lát nữa chắc bé sẽ lại khóc khó dỗ, Y. có khi sẽ phải vừa chuẩn bị bài vừa một tay ẵm ru em. Nhưng trong dáng đi và trong ánh mắt H.Y. dành cho em bé không thấy có chút mệt mỏi nào. “Em không phải mẹ đâu”, H.Y. cứ nhắc lại suốt như thế, nhưng tình cảm Y. dành cho em bé vẫn chân thành, dạt dào và hồ như không hề có điều kiện.