“Cô Hân ơi, cô Hân giống như cái đùi gà của con vậy đó”
“Sao lại là đùi gà?”
“Vì con thích ăn đùi gà nhất”
11 năm là tình nguyện viên của mái ấm Mai Tâm, chị Phạm Ngọc Bảo Hân thấy mình được nhiều hơn cả những gì mình đã cho đi. Chị được cảm nhận niềm vui từ việc chăm sóc các em, được các em yêu thương quý mến và đặc biệt là được thấy những bạn nhỏ năm nào lớn lên khỏe mạnh, học hành đến chốn và trở thành những con người tử tế của xã hội.
Cái đùi gà
Năm 2010, chị Hân nhận được lời mời trở thành mẹ đỡ đầu của một bạn nhỏ ở mái ấm. Từ đó, chị bắt đầu bén duyên với Mai Tâm và trở thành một trong những tình nguyện viên kỳ cựu cho đến tận bây giờ. “Nói là giúp đỡ các em, thực ra là ngược lại, tôi học được từ tụi nhỏ nhiều điều.” – Chị Hân cho biết.
Chị Hân chăm sóc các em nhỏ ở mái ấm
Điều đầu tiên mà chị học được ở mái ấm có lẽ là niềm tin được xây dựng từ sự kiên trì và nhẫn nại. Những ngày mới đến, đám trẻ lớn chỉ đứng từ xa nhìn chị với ánh mắt dè dặt. Hiểu được các em có những rào cản vô hình với mình, chị chọn cách từ từ bước vào thế giới của các em. Chị đến với các em với các em đều đặn mỗi tuần dẫu ngày nắng hay ngày mưa, chị nhiệt tình chơi với các bé nhỏ, năng nổ giúp đỡ mọi người và âm thầm quan sát các bé lớn để biết tính tình của từng bạn. Trong thời gian đó, các bé cũng quan sát chị, bắt đầu thấy thiện cảm và mở lòng mình hơn.
Chị Hân chia sẻ một kỷ niệm dễ thương: “Có một bé gái rất ít nói, bé chỉ lẳng lặng nép một góc nhìn khi thấy tôi chơi với em của bé. Thời gian sau bé được mẹ đón về rồi lại trở lại mái ấm để đi học. Từ đó thái độ của bé với tôi thay đổi nhiều. Bé gần gũi với tôi hơn, lâu lâu sẽ chạy lại ôm ấm tôi. Có lần bé nói tôi giống như cái đùi gà của bé. Tôi hỏi tại sao, bé bảo vì con thích ăn đùi gà nhất”. Chị Hân bật cười trước cách ví von ấy. Nhưng chị cũng rưng rưng vì phải thương lắm, quý lắm mới được là cái đùi gà của con. Từ một bạn nhỏ khép kín, bé đã dần học được cách bày tỏ tình cảm với những người xung quanh qua lăng kính ngây ngô vụng dại.
Sống như con trẻ
Qua nhiều năm, chị Hân trở thành một người bạn, người chị em thân thiết mà các bé có thể chia sẻ những câu chuyện vui buồn. Chị nhận ra mỗi bạn nhỏ đều có một trái tim thuần khiết. Cho dù trải qua nhiều tổn thương, nhưng chỉ cần dìu dắt đúng cách chúng ta đều có thể chữa lành những rạn vỡ, mài giũa những góc cạnh và giúp các bé trở thành con người lương thiện.
Con gái đỡ đầu của chị chính là một ví dụ điển hình. Con có cá tính mạnh, có phần nóng nảy nhưng cũng là cô bé giỏi quan sát, nhiệt tình trong công việc chung và có lòng trắc ẩn. Cứ mỗi năm tết đến, chị lại đón bé về ăn tết cùng gia đình mình. Năm đó, bé năn nỉ chị đón một em nhỏ hơn ở mái ấm về cùng. Chị rất ngạc nhiên vì bé và em không những không thân thiết mà còn hay mâu thuẫn với nhau. Hỏi ra mới biết, bé nghe mọi người nói em không có ai đón về. Vượt lên những cảm xúc của bản thân, bé đã vì cảm thông cho những thiệt thòi của bạn mà cố gắng để giúp bạn theo cách riêng của mình. Điều đó làm chị rất cảm động, mặc dù năm ấy chị đã có một mùa tết “đáng nhớ” khi phải luôn phân giải cho những lần gây lộn của hai đứa nhỏ.
Từ các bạn nhỏ chị Hân học được những bài học quý giá
Hay như một bé bị bỏ rơi ngoài đường, vì ba bé hứa sẽ quay lại nên bé mỗi ngày bé đều đứng trước cửa để đợi ba đón về. Chờ hoài từ năm nay sang năm khác bé vẫn chẳng thấy ba đâu. Niềm tin dần sụp đổ, thù hận bắt đầu nhen nhóm. Nhưng mọi người ở mái ấm luôn cố gắng động viên và giúp bé hoà giải. Bé dần hiểu rằng có lẽ ba cũng có những nỗi khổ tâm riêng. Mặc dù bỏ rơi bé là sai trái, nhưng cũng vì vậy mà bé được gặp và đón nhận tình yêu thương của mọi người ở mái ấm. 5 năm sau, mái ấm tìm lại được ba của bé. Điều đầu tiên mà bé đã làm là chạy đến ôm ba thật chặt.
Chị Hân trộm nghĩ, người lớn nhiều khi không thể bỏ qua những hiềm khích và thù hận mà thấu cảm cho nhau như cách các bé đã làm. Các bé đã dạy chị bài học vô cùng đắt giá, đó là hãy luôn giữ tâm hồn mình trong sáng như là con trẻ.
Nói về thời gian đồng hành với mái ấm, chị Hân cho biết: “Không phải tôi đã làm được gì cho các em mà là các em đã mang đến cho tôi điều gì. Những hôm tôi không thể đến mái ấm các bé sẽ gọi điện than thở “con nhớ cô Hân quá”. Có chuyện gì vui, chuyện gì buồn các bé đều tin tưởng kể với tôi. Có món gì ngon các bé cũng để dành phần cô Hân”.
Cho dù có bao nhiêu khó nhọc, chỉ cần những niềm vui nhỏ bé như vậy đã đủ để chị hạnh phúc với công việc phục vụ của mình. Không chỉ riêng chị Hân, tất cả tình nguyện viên và nhân viên của mái ấm Mai Tâm đều đang nỗ lực vì một giấc mơ thật đẹp, đó là chứng kiến các em vượt lên bệnh tật, phát triển về cả trí tuệ lẫn nhân cách và được trở về trong vòng tay yêu thương của gia đình.