“Mẹ ơi” – Chị Nguyễn Thị Trung Hoà (nhân viên y tế) lặng người khi nghe tiếng một em nhỏ ở gọi mình. 10 năm đồng hành với các em ở mái ấm Mai Tâm, điều quý giá nhất chị và các nhân viên ở đây nhận được là tình cảm ruột thịt mà các bé dành cho mình. 

Lo từng bữa ăn

“Mái ấm chẳng bao giờ ít việc cả, lúc nào cũng có vô số việc cần lo toan” – Chị Hoàng Thị Lệ Thu (nhân viên chăm sóc) chia sẻ. Không nhiều việc sao được khi ngôi nhà nhỏ bé này là nơi trú ngụ của gần 90 em nhỏ và hơn 20 bà mẹ chịu ảnh hưởng của HIV. Để gánh vác khối lượng công việc khổng lồ ấy, ngoài các cha, các soeur, mái ấm hiện có 16 nhân viên thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau: nhân viên kế toán, đầu bếp, giáo viên, nhân viên vệ sinh, nhân viên chăm sóc, nhân viên hành chính – nhân sự, tài xế, trợ lý Ban Giám đốc. Mỗi vị trí đều có những niềm vui, những khó khăn và những trọng trách khác nhau. Nhưng tất cả đều rất cần cái tâm, tinh thần hy sinh và trái tim nhẫn nại. 

Các nhân viên đồng hành xuyên suốt trong quá trình phát triển của các em

Là một trong những tình nguyện viên đầu tiên của mái ấm, chị Thu cho biết: “Thời điểm đầu tiên khó khăn vô cùng. Bệnh nhân không nhiều, nhưng là những người bệnh nặng, thậm chí hấp hối. Có những em nhỏ khi được đưa đến ghẻ lở đến mức cả người đầy vảy. Mọi thứ đều thiếu thốn, kể cả về y tế, nhân lực lẫn tài chính, mọi người phải lo từng bữa ăn”.  

Khi đó nhiều người chưa có hiểu biết đầy đủ về HIV, cả xã hội đều sợ hãi trước sự bùng nổ đại dịch thế kỷ. Chị Thu cũng vậy. “Nhưng nhìn thấy những bệnh nhân hấp hối, em nhỏ chất chứa nỗi sợ hãi bị bỏ rơi tôi thấy tội nghiệp quá. Vì thế tôi quyết định chuyển hẳn vào mái ấm ở bên chăm sóc họ những lúc như vậy” – Chị tâm sự.

Các nhân viên luôn nỗ lực để các con được lớn lên như bạn bè đồng trang lứa

Hơn 16 năm làm việc ở mái ấm, chị Thu đã trải qua nhiều vị trí khác nhau. Ở mỗi thời điểm, chị có một lý do để ở lại: “Vào năm 2005, phác đồ điều trị của các em 5 năm phải đổi một lần, nên 5 năm là một dấu mốc rất quan trọng quyết định việc các em có qua khỏi hay không. Tôi cố gắng cùng các em vượt qua thời điểm khó khăn nhất. Đến năm 2010, các nghiên cứu mới chỉ ra rằng nếu tuân thủ tốt điều trị các em hoàn toàn có thể sống với HIV như một căn bệnh mãn tính. Khi đó tôi lại nhìn xa hơn một chút, nghĩ rằng khi lớn hơn, các em sẽ cần một người đủ tin tưởng để ở bên trò chuyện, tâm sự. Bây giờ, tôi mong muốn nhìn thấy quả ngọt đã gieo trồng, chờ ngày các em trưởng thành, có công việc yêu thích, có thể tự đi trên đôi chân của mình”. 

Chỉ cần con khỏe mạnh

Nếu như chị Thu là người đồng hành cùng các em trong đời sống thường ngày thì chị Nguyễn Thị Trung Hoà là người sẽ là chăm sóc các em khi đau ốm. 10 năm nay, chị Hoà chịu trách nhiệm theo dõi sức khoẻ từng em nhỏ tại mái ấm. Liên hệ làm thủ tục xét nghiệm cho những bé mới vào, theo dõi tác dụng phụ của thuốc ARV, xử lý khi các em có vấn đề về sức khỏe…là công việc hàng ngày của chị. 

Do sức đề kháng của các em ở mái ấm yếu hơn những trẻ bình thường, mỗi khi trái gió trở trời có một bé bệnh cả mái ấm sẽ cùng bệnh. Có những thời điểm, chị Hoà phải thức suốt đêm chăm cùng lúc 10 bé sốt hay chạy qua chạy lại giữa nhiều bệnh viện khác nhau. 

Nhân viên phòng y tế đo huyết áp cho một em ở mái ấm

Chị tâm sự: “Có nhiều kỷ niệm dở khóc dở cười như nửa đêm bé nôn ra khắp người hay tè ướt hết áo mình. Nhiều khi sau một đêm chăm bệnh thức dậy thấy mình đuối lắm. Nhưng không sao hết, tôi vượt qua hết, chỉ cần nhìn thấy các con khoẻ mạnh là mình thấy vui rồi”.

Vậy mà cũng có những lúc, chị Hoà cũng phải bất lực trước bệnh tình của các con. Bé Vi là một trường hợp như thế. Bé rời khỏi mái ấm để xây dựng gia đình riêng và được đón về trong tình trạng kháng thuốc, đã bước sang giai đoạn AIDS. Mẹ mất sớm, từ nhỏ thiếu thốn tình yêu thương của gia đình, trong những ngày cuối đời được chị Hoà chăm sóc Vi khao khát được gọi chị một tiếng “mẹ”. Thấy bé ngày càng yếu đi, chị thủ thỉ: “Con cứ gọi mẹ là mẹ. Con ráng khoẻ lại rồi lên nhà mẹ, để mẹ tổ chức sinh nhật cho con”. Nhưng Vi đã không chờ được ngày đó. Không lâu sau con mất trong niềm tiếc thương vô hạn của các thành viên trong mái ấm. Niềm an ủi duy nhất của chị Hoà là cho tới tận lúc ra đi con vẫn lành lặn, không phải chịu đựng sự lở loét, đau đớn về da thịt. 

Công việc ở mái ấm tuy nhiều vất vả nhưng lại có sức hút mãnh liệt để những nhân viên như chị Hoà, chị Thu cống hiến nhiều năm. Với chị Hoà, đó là cái tình mà các em dành cho mình. Có những bé gắn bó lâu một ngày đột nhiên gọi “mẹ ơi”. Có bé tâm lý bất ổn, tự giải phóng cảm xúc bằng cách tự làm đau chính mình. Thường xuyên trò chuyện, tâm tình, một ngày em bảo: “Trước nay con nghĩ cô Hoà khó, cô Hoà nghiêm khắc. Khi con tiếp xúc với cô Hoà, trải qua thời gian rồi con mới hiểu”. Em giờ đã thay đổi và không còn tự hành hạ mình nữa. Những chuyện nho nhỏ như thế là động lực to lớn để chị tiếp tục gắn bó với công việc của mình. 

Với chị Thu, niềm hạnh phúc lớn nhất là được chứng kiến quá trình trưởng thành của các em và thấy rõ tỷ lệ tử vong do HIV của các em ngày càng giảm dần. Nghe một bạn nhỏ chia sẻ rằng “ước mơ của con là sau này lớn lên sẽ nuôi được gia đình và các em tại mái ấm”, chị tự hào đã nuôi dưỡng các con nên người. 

Với mỗi nhân viên, Mai Tâm không đơn thuần chỉ là một cơ sở bảo trợ xã hội, một mái ấm đơn thuần. Nhưng nơi đây còn là ngôi nhà chung mà mỗi thành viên đều là những người thân ruột thịt. Đặt mình vào tâm tình của những người làm cha làm mẹ, chị Thu, chị Hoà và các nhân viên khác luôn nỗ lực hết mình để che chở, yêu thương và mang đến cho các con một cuộc sống tốt đẹp nhất.